Thương than với tôi: “Đến bao giờ tao mới hết bị trai có vợ ám đây!”.
Thương lê bước về căn phòng trọ chật hẹp với bộ mặt thẫn thờ, ê chề. Một sự chán nản tột cùng toát lên từ gương mặt, giọng nói, dáng điệu cho đến cả tiếng thở dài. Tôi hỏi: “Sao thế, lại cãi nhau à?”. Thương hững hờ: “Không, chia tay”.
Cả đêm hôm đó hình như Thương chẳng hợp mắt được chút nào. Hết lạch cạch bàn phím lại vào giường nằm, trở mình liên tục. Cũng chả thấy Thương khóc lóc gì, có lẽ do đây không phải lần đầu tiên Thương thất bại trong tình yêu nên không còn sốc nữa.
Mối tình đầu của Thương từ thời sinh viên. Khi ấy, trái tim của đứa con gái 19 tuổi lần đầu biết rung động trước ánh mắt đắm đuối của Toản – người đàn ông cao to, chững chạc. Họ gặp nhau sau một lần giáp mặt nhau ở khu trọ.
Toản là người anh họ, đến thăm hai đứa em ở sát phòng hai đứa tôi lúc đó. Anh ta hơn Thương đến 12 tuổi nhưng trắng trẻo, đẹp trai nên chúng tôi chỉ đoán già đoán non là 2 người chênh nhau độ 5 tuổi. Phải thừa nhận Toản có đôi mắt rất cuốn hút. Lúc ấy, dù tôi chẳng được anh nhìn đắm đuối như Thương mà cũng thấy rung rinh.
Qua vài câu hỏi han, nhận đồng hương, Toản nhanh chóng xin được số điện thoại, nick Yahoo của Thương. Từ đấy, mỗi tuần một lần Thương lại lặn lội ra quán net gần phòng trọ để chat chit với anh ta vài tiếng đồng hồ.
Cuộc hẹn đầu tiên, cuộc gặp thứ 2… tới tấp diễn ra. Đến khi chúng tôi chuyển phòng trọ đi chỗ khác thì 2 đứa em họ của Toản vẫn không hay về mối tình này.
Khoảng thời gian đó, tôi thường xuyên phải ăn cơm và ở nhà một mình bởi Thương suốt ngày hẹn hò với Toản. Lần nào đi chơi về, Thương cũng phơi phới yêu đời, nhiều lần còn mua quà cho tôi nữa. Không ít lần nó nghỉ học giữa buổi để đi với Toản. Mặc dù trước đây Thương là đứa vô cùng chăm chỉ và coi trọng chuyện học hành.
Khi tôi thắc mắc: “Sao không hẹn hò vào cuối tuần hay lúc rảnh rỗi. Mày cứ mải mê yêu đương mà bỏ học thế có ngày chẳng được thi đâu” thì Thương giải thích: “Anh ấy bận, chỉ tranh thủ lúc nào rảnh rỗi là đến gặp tao luôn nên đành vậy…”.
Yêu nhau được khoảng 8 tháng thì một tối Thương vác bộ mặt sưng húp về thút thít với tôi. Hôm ấy Thương vô tình gặp lại hai đứa ở phòng trọ bên cạnh trước đây trong một buổi hội chợ, Thương có đánh tiếng hỏi thăm qua loa: “Dạo này anh Toản có hay đến chơi không?”. Hai đứa bạn thành thật trả lời: “Anh ấy bận lắm, đi làm tối ngày kiếm tiền nuôi vợ con. Cuối tuần lại về quê với vợ”. Sau một hồi mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên nhưng vẫn cố trấn tĩnh để hỏi han thêm, Thương mới biết Toản đã có vợ làm giáo viên và một cậu con trai 5 tuổi đang sống ở quê.
Lần đầu tiên tôi chứng kiến Thương khóc thảm thiết thế, tưởng như cạn hết cả nước mắt. Và đau đớn hơn, Thương còn tiết lộ đã đánh mất đời con gái với Toản.
Hai năm cuối đời sinh viên, trái tim vụn vỡ của Thương không đoái hoài gì đến con trai. Dường như, cú lừa tình của Toản đã khiến nó tổn thương ghê gớm, Thương thực sự mất niềm tin vào đàn ông.
Ra trường, đi làm ở mấy công ty tư nhân nhỏ, lương lậu chỉ tạm đủ chi tiêu trong tháng, Thương sinh chán nản và quyết định vào Nam sau khi trúng tuyển một công ty của nước ngoài có trụ sở trong đó.
Thương tâm sự, những ngày đầu vào đó bỡ ngỡ, cô đơn nhưng may mọi người trong công ty rất thân thiện nên cũng bớt đi phần nào. Tôi bảo: “Kiếm một anh ở công ty mà qua lại cho đỡ buồn”. Thương cười: “Toàn trai có vợ, chả dại mà dây vào”.
Không thoát nổi trai có vợ, Bạn trẻ – Cuộc sống, Chuyen tinh yeu, 9x, phu nu, bao phu nu, doc bao phu nu, phunu, gia dinh, bao gia dinh, hanh phuc gia dinh, giadinh, doc bao gia dinh, tam su, tam su tham kin, tinh yeu, truyen tinh yeu, trai co vo, bay tinh, chia tay
Thế mà đúng 2 năm sau Thương chuyển ra Bắc vì muốn trốn “trai có vợ”. Thương đề phòng với tất cả đàn ông có vợ trong công ty nhưng rồi lại rung động trước một anh đối tác. Anh này đã ly dị vợ được 3 năm và có hai con riêng. Chính anh là người đã giúp đỡ Thương đường đi lối lại, tìm chỗ ở, mọi thứ liên quan đến công việc…
Ngay từ đầu anh đã thẳng thắn chia sẻ hoàn cảnh của mình nên Thương yên tâm chơi với anh như bạn bè, đồng nghiệp vậy. Một tối, anh hẹn Thương đi chơi. Thương cứ nghĩ đi cà phê như mọi lần nên đồng ý không chút do dự. Nhưng hôm ấy anh đã đưa thẳng nó về căn hộ chung cư anh đang sống một mình. Hai anh em ngồi tâm sự, ngắm cảnh Sài Gòn về đêm và rồi anh thổ lộ tình cảm với Thương.
Thương sợ, cảnh giác với mọi cử chỉ động chạm vô tình cũng như cố ý của anh. Từ đó, không bao giờ Thương dám đặt chân đến nhà anh nữa. Nhưng vì công việc, Thương vẫn thường xuyên tiếp xúc với anh song nó lảng tránh mọi cuộc gặp gỡ riêng.
Anh thì vẫn quan tâm, săn đón, vẫn một mực: “Anh yêu em thật lòng. Anh sẽ chờ em tới khi nào em chấp nhận”. Thật lòng, đây là người đàn ông đầu tiên kể từ sau mối tình đầu tan vỡ khiến Thương thực sự nhớ nhung và khao khát.
Đã nhiều đêm Thương trằn trọc không ngủ, định bỏ qua luôn cái định kiến trai có vợ để tiến đến với anh. Nhưng Thương cứ ám ảnh mãi về Toản nên lúc nào cũng nhắc lại với anh rằng: “Em chỉ làm ở đây một thời gian thôi, em sắp chuyển ra Bắc…”. Anh chẳng những không nản lòng mà còn khẳng định: “Vì em, anh sẵn sàng ra Hà Nội lập nghiệp…”.
Sau 1 tháng đấu tranh tư tưởng gay gắt, lúc đang định buông xuôi theo tiếng gọi của trái tim thì Thương phát hiện ra sự thật: Anh vẫn chưa ly dị vợ. Hai vợ chồng mới chỉ ly thân và thỉnh thoảng họ vẫn gặp nhau. Thương hoảng loạn, chán nản, ngay hôm sau thu dọn đồ đạc ra Bắc.
28 tuổi, trong khi hầu hết bạn bè đã yên bề gia thất thì Thương vẫn ngày đêm đi về một mình. Sinh nhật Thương, một anh “mặt búng ra sữa” đến tặng quà. Hỏi ra mới biết chàng kém Thương đến 2 tuổi, nếu không có gì thay đổi thì cuối năm hai người sẽ tổ chức.
Tôi mừng cho Thương. Chàng ta trẻ trung lại là trai Hà Nội, nhà cửa đàng hoàng. Thương quen chàng lâu lắm rồi, trước là “chị – em”, giờ “chuyển phỏm” sang “anh – em”.
Ai cũng nghĩ Thương sắp cưới tới nơi. Thế mà tôi lại phải chứng kiến cái buổi tối Thương thẫn thờ buông ra câu: “Không, chia tay”.
Đó là ngày Thương được nghe chàng “dốc bầu tâm sự” về sự thật cuộc đời chàng. Chàng 26 tuổi nhưng đã có một đời vợ. Hai vợ chồng sống với nhau vẻn vẹn được 6 tháng có lẻ thì chia tay.
Theo lời chàng thì lúc cưới do quá nông nổi nên không nhận ra bất đồng trong tính cách, đến khi sống chung thì không thể chịu đựng nhau được lâu. Chàng còn van xin: “Mong em đừng vì điều này mà bỏ anh. Đến bây giờ thì anh đã biết đâu mới là người có thể chung sống với mình cả cuộc đời”.
Nghe xong, Thương chẳng đắn đo gì, nói lời chia tay luôn. Thương than với tôi: “Đến bao giờ tao mới hết bị trai có vợ ám đây!”.
Lưu ý nhỏ: Nội dung trên website được biên tập và tổng hợp từ nhiều nguồn tin khác nhau. Nếu có bất kỳ tranh chấp nội dung nào liên quan tới bản quyền tác giả, vui lòng gửi E-mail tới: singlemomvietnam@gmail.com. Chân thành cảm ơn!