Thoáng vụt khó tìm giữa đường xa vạn dặm, giữa kẹt xe mỗi chiều về.
Mỏng manh dễ vỡ trong những buổi tối chi li.
Hạnh phúc có khi là ly cà phê sáng bên vỉa hè Bụi quán Quên.
Có khi muốn kéo dài, chế thêm trà vẫn không cứu được màu đen nhạt dần đi vì tan đá.
Đứng lên mà rời đi.
Đã qua cái tuổi thanh niên, có nhiều thứ trong tay mà vẫn loay hoay thế nào là hạnh phúc.
Có phải là nỗi mong chờ về nhà sau những chuyến công tác đường xa thẳm.
Hay chính nỗi nhớ tổ ấm làm dịu lại góc ngực trái vốn ít nghĩ ngơi.
Hanh phúc là kết thúc một tour khách hàng hài lòng mỹ mãn,
hay buổi liên hoan vui vẻ say bí tỉ của mấy cô cậu trẻ công ty.
Là kết quả kinh doanh mang lại vật chất đủ đầy
hay nụ cười của em mà tôi mong đợi tối cơm ấm áp.
Tôi cố quên những bực bội vô lý cuối buổi chiều mệt mỏi về nhà.
Tôi không muốn nhớ về những lời tự giải thích vô hồn để xóa đi những suy nghĩ suy xấu xí.
Hạnh phúc có khi chỉ là nụ cười của con yêu.
Giữa dòng người hối hả, tôi lang thang lẫn lộn nhiều điều, cố quên bộn bề công việc, đua tranh nhau.
Đầu có khi nặng nề nhưng có lúc nhẹ nhàng vì rỗng hoác.
Rối rắm tôi ngồi ký trong khô khốc.
Hạnh phúc lại là thoáng em trên khung cửa gỗ ngày xưa.
Cà phê tan hết. Đứng lên mà đi,
không tìm nữa có khi lại gặp thằng tôi ơi.
Lưu ý nhỏ: Nội dung trên website được biên tập và tổng hợp từ nhiều nguồn tin khác nhau. Nếu có bất kỳ tranh chấp nội dung nào liên quan tới bản quyền tác giả, vui lòng gửi E-mail tới: singlemomvietnam@gmail.com. Chân thành cảm ơn!